Dưỡng nữ thành phi
Phan_59
Thấy dáng vẻ tiểu nhị rất thành thật, Mạn Duẫn tò mò hỏi: “Tiểu nhị ca có thể nói là có chuyện gì không?”
Tiểu nhị cũng là người hay chuyện, thấy mỹ nhân mở miệng nói với mình thì ngượng ngùng cười: “Vừa nhìn là đã biết các ngươi đến từ vùng khác. Là thế này, dạo này trong thành có một kẻ hái hoa tặc, đã có mười mấy cô nương mỹ mạo gặp phải tai ương. Tiểu nhân chỉ muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận thôi.”
Chương 3
Mạn Duẫn gặp hái hoa tặc không ít nên riết đã thành quen. Vả lại, có Phụ Vương là võ lâm cao thủ bên cạnh, nàng còn sợ ai?
Coi chuyện là một tin đồn thú vị, Mạn Duẫn hỏi tiếp: “Vậy hái hoa tặc kia hẳn là rất lợi hại?”
Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn và tiểu nhị tiếp xúc thì sắc mặt tối xuống, ngón tay nhéo thật mạnh bên hông nàng.
Mạn Duẫn bắt lấy ngón tay Phụ Vương đang nhéo bừa, nắm ở trong tay. Phụ Vương nhéo riết thành nghiện rồi à?
Tiểu nhị ra vẻ ‘ngươi không biết đâu’, vỗ vỗ khăn lau bàn trên tay, “Đâu chỉ lợi hại không thôi đâu, hái hoa tặc này còn đặc biệt kiêu ngạo. Mỗi lần gây án xong đều để lại một lông chim trắng tại chỗ cô nương bị hại. Danh dự trắng như tuyết của các cô nương bị hại kia cứ thế mà bị đạp hư. Còn có mấy người chịu không nổi việc bị người khác chỉ trỏ, đã tự sát.”
Mạn Duẫn nghe được câu ‘lông chim trắng’ kia thì mặt liền biến sắc. Ngay cả nét mặt của Tịch Mân Sầm cũng có biến hóa nhỏ.
Nhưng tốt xấu gì hai người đều là người đã từng trải qua mưa gió, chỉ trong nháy mắt đã đưa cảm xúc về bình thường.
“Quan phủ không muốn bắt hái hoa tặc à?”
Tiểu nhị lòng đầy căm phẫn, buồn rầu nói: “Ngươi cứ nhìn các ngã tư đường đi, ngày nào mà chẳng có người tuần tra? Nhưng nói trắng ra, tất cả đám nha dịch này đều ăn cơm trắng, cả ngày xài tiền của dân chúng mà không vì dân chúng làm việc. Chuyện này cũng đã lâu đến thế rồi mà không thấy bọn họ có được chút tin tức nào của tên hái hoa tặc kia. Các hộ gia đình trong Tê thành ai nấy đều cảm thấy bất an, các cô nương buổi tối cũng không dám ngủ.”
Tiểu nhị mau miệng, nên Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm từ đó cũng nắm được một ít tin tức trọng yếu.
Xem ra đám nha dịch nơi này đều bất tài, mấy ngày nay tăng số người tuần tra chắc là làm bộ làm tịch để cho Cửu Vương gia xem mà thôi.
Tê thành rất phồn hoa, chỉ kém một chút so với Hoàng Đô, phong cảnh vô cùng tốt, bốn phía có sơn có thủy, rất xinh đẹp thu hút. Nhưng mà... chỉ cần nghĩ đến có kẻ dám buôn bán muối lậu thì Mạn Duẫn không khỏi cảm thán, ngăn nắp bề ngoài, hủ bại trong tâm linh.
Mạn Duẫn lấy ra một khối bạc vụn đưa cho tiểu nhị, xem như thưởng cho hắn. Sau đó bốn người ra khỏi Lưu Hương Lâu. trên đường người qua lại như nước chảy, thanh niên nam nữ, nam phụ lão ấu đều có.
Vừa rồi Chu Phi hỏi tiểu nhị xem khách điếm tốt nhất trong thành ở đâu, rồi bốn người lại vội vàng đánh xe ngựa đi tìm nhà trọ.
Giá tại Tê thành hầu như đều thấp hơn so với Hoàng Đô. Bọn họ đi vào ‘Nghênh Phúc Khách điếm’, đưa tiền, muốn hai gian phòng thượng đẳng. Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm một gian, huynh đệ Chu gia một gian.
Khách điếm được quét tước thật sạch sẽ, giường và chăn bông được làm đúng theo chỉ thị của Tịch Mân Sầm, đổi hoàn toàn mới.
Bọn họ đều biết Tịch Mân Sầm có tính khiết phích, huống hồ lại có thân phận Vương gia, hắn làm sao chịu dùng thứ đã bị người khác dùng qua.
Vừa mới tiến vào phòng, Mạn Duẫn đã nằm phịch lên giường. Ăn uống no đủ rồi ngủ một giấc no mắt là chuyện thoải mái nhất.
Chu Phi ngẩng đầu ưỡn lưng đứng thẳng ở cửa, Chu Dương thì ngồi trên ghế dựa không ngừng đấm chân.
Tịch Mân Sầm đi đến chỗ cửa sổ hướng ra bên ngoài, nhìn nhìn, thần sắc thật thản nhiên. Đóng cửa sổ lại, Tịch Mân Sầm đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Mạn Duẫn đang nằm đó, nói: “Duẫn nhi, ngươi thấy sự kiện hái hoa tặc thế nào?”
Mạn Duẫn ngồi dậy. Lúc nàng nghe tiểu nhị kể thì đã nghĩ ngay tới một người. Chẳng qua... người kia có thật sự quá đáng thế không?
Nhớ rõ trước đó, người kia luôn miệng nói rằng lúc hắn hái hoa thì đều là hai bên ngươi tình ta nguyện, không hề làm chuyện bắt buộc nữ tử.
Chu Dương phản ứng có vẻ chậm, lơ ngơ chẳng hiểu vì sao Vương gia lại nhắc tới cái chuyện chẳng dính dáng gì này.
“Lại là mấy kẻ hái hoa đê tiện, vừa tiễn bước một tên lại gặp ngay tên khác. không biết Tề Hồng chạy đi đâu nhỉ, nếu có cơ hội gặp hắn, ta nhất định phải so tám chiêu mười thức với hắn mới được.” Chu Dương vừa nói vừa hoa chân múa tay thể hiện một chiêu thức, đến lúc bừng tỉnh nhớ lại mình vừa nói gì thì suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi, “Vương... Vương gia, tiểu tử Tề Hồng kia mỗi lần phạm án chẳng phải đều để lại một cái lông chim hay sao?”
‘Hồng’ có nghĩa là chim nhạn. Tề Hồng rất thích tính danh của mình, thường xuyên có thể nghe thấy hắn khoe khoang “Lão Tử chính là chim nhạn trên thiên cung, ‘người qua ngàn hoa bụi, chẳng lá nào dính thân’”, không có nữ nhân nào có thể trói chặt thể xác và tinh thần của hắn.
Mỗi khi nghe vậy, Chu Dương đều mắng hắn một tiếng ‘Tự kỷ’.
Mạn Duẫn nhìn về phía Chu Dương như khích lệ, “Khó khi nào đầu óc ngươi thông minh được một lần. Về sau mua nhiều thuốc bổ uống vào, cũng tốt cho trí tuệ thấp kém của ngươi đó.”
Chu Dương bị chọc quê, mặt mũi cứng ngắc, cái mũi hướng lên trời hừ hai tiếng.
“Phụ Vương, ngươi hoài nghi là Tề Hồng?” Lúc ở Vương phủ, Mạn Duẫn cũng đã gặp qua Tề Hồng vài lần. hắn tuy háo sắc nhưng phẩm chất cũng coi như không tệ. Hơn nữa ngoài dân gian, danh hào hái hoa tặc này của Tề Hồng dù vang dội nhưng lại không hề có tiếng mắng. Có thể thấy được Tề Hồng nói vậy đều là nói thật.
“Đây không phải là tác phong của hắn.” Tề Hồng là người do hắn tìm về, Tịch Mân Sầm đương nhiên hiểu rõ tính cách của tên kia.
Tên kia trời sinh có tính thích chơi đùa, mỗi lần trước khi xuống tay đều trước tiên là dỗ ngọt nữ nhân đó đến khăng khăng một mực, sau đó mới biết thời biết thế lôi lên giường. Người như thế rất tự phụ, nếu chỉ dựa vào vũ lực để ép buộc nữ tử thì hoàn toàn không tìm được cảm giác thành tựu.
Chu Phi cúi đầu, cũng chìm vào suy nghĩ. Người trong phòng đều trầm mặc.
Mạn Duẫn cười cười, đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Phụ Vương, ngươi xem có thể liệu có ai đó giả mạo Tề Hồng không?”
Hành vi của kẻ kia, và tác phong của Tề Hồng, hoàn toàn tương phản. Hoàn toàn không giống như xuất phát từ cùng một người. Chỉ có suy đoán như vậy mới có thể giải thích được tốt nhất sự kiện này.
Tịch Mân Sầm vỗ vỗ đầu Mạn Duẫn, “BổnVương cũng nghĩ như vậy.”
Chu Phi Chu Dương đều đồng ý gật đầu. Nhất định là có kẻ lợi dụng danh nghĩa của Tề Hồng mà làm xằng làm bậy khắp nơi.
“Vương gia, chúng ta có muốn ra mặt giải quyết không?” Đầu tóc Chu Phi chẳng hề có một chút rối nào, người như vậy khi làm việc đều chuyên chú và còn thật sự nghiêm khắc.
Tịch Mân Sầm xoay người, đưa lưng về phía mọi người, lắc đầu nói: “Chuyện này chẳng liên quan đến chúng ta, cho dù chúng ta không ra mặt cũng sẽ có người không nhịn được.”
không rõ lắm vì sao Phụ Vương lại nói vậy, Mạn Duẫn nghi hoặc gãi gãi đầu. Sau khi suy nghĩ một lúc, đầu óc đột nhiên sáng bừng. đã có kẻ phá hư thanh danh của Tề Hồng, người nóng nảy nhất không phải là bọn họ, mà là chính chủ Tề Hồng.
Hẳn là Tề Hồng đã lặng lẽ lẩn vào một góc tối nào chờ hái hoa tặc xuất hiện, sau đó bắt được sẽ sửa trị mạnh tay.
“Duẫn nhi, ngươi ngủ trưa trước đi. Chu Phi Chu Dương, các ngươi ra ngoài hỏi thăm xem Tê thành có nơi nào vui không, chờ tiểu Quận chúa tỉnh lại chúng ta sẽ đi dạo.” Tịch Mân Sầm ra hiệu cho Chu Phi Chu Dương đi ra ngoài, cởi ngoại bào ra nằm vào cạnh giường.
Vẻ mặt Chu Dương đầy đau khổ. Vất vả lắm mới đến được Tê thành, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút đó nha. Dọc theo đường đi đều là hắn và đại ca đánh xe, người mệt nhất chính là bọn họ. Thức dậy còn sớm hơn gà, làm thì còn nhiều hơn trâu.
Dù sao cũng là huynh đệ liên hệ huyết thống, Chu Phi nhìn bộ mặt nhăn nhó của hắn kia thì lập tức hiểu rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Người đánh xe suốt dọc đường là ta.” Chu Phi đã đả kích người ta rồi thì hoàn toàn không chứa một chút thương cảm nào.
Chu Dương tuy ngồi ngoài xe ngựa nhưng toàn là nhìn trời ngắm mây, đánh giá phong cảnh chung quanh, ngay cả roi ngựa cũng không hề chạm vào một chút.
Chu Dương phát huy da mặt dày: “Đừng vạch trần ta, ta sẽ đỏ mặt.”
Chân Chu Phi vừa cất được nửa bước liền bị rút gân, thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt. Tên này nếu biết đỏ mặt, thì heo nái đã biết leo cây.
Mạn Duẫn không nể mặt cười ra tiếng.
Mấy ngày nay lúc nào cũng ru rút bên trong xe ngựa nhỏ hẹp ngay cả hai chân cũng duỗi không thẳng, đương nhiên là không thể ngủ ngon rồi. Mạn Duẫn rất nhớ giường êm, vỗ vỗ gối đầu, lui vào lòng Phụ Vương rồi liền ngủ mất.
Dù giường trong khách điếm không mềm mại như tại Sầm Vương phủ, nhưng so với ghế ngồi cứng ngắc trong xe ngựa thì đã xem như là thiên đường.
Chu Phi Chu Dương ra ngoài hỏi thăm tin tức thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Kêu một tên tiểu nhị bưng trà đưa nước tại khách điếm hỏi mấy câu thì đã hỏi được địa phương đẹp nhất ở Tê thành là đâu rồi. Tê thành nằm ở phía tây nam của Hoàng Đô, được xem là một đô thị phồn hoa nhất, chỗ vui chơi và ngắm cảnh đẹp có vẻ cũng khá nhiều.
Mọi người ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn mới dần dần tỉnh lại.
Mạn Duẫn ngáp một cái, Tịch Mân Sầm nằm cạnh liền nhanh chóng mở mắt, đôi mắt đen thâm thúy không hề vướng một chút mờ mịt khi vừa tỉnh ngủ.
“Đói bụng à?” Tịch Mân Sầm ngồi dậy, lấy ngoại bào đầu giường mặc vào.
Ngủ được no mắt, Mạn Duẫn cảm thấy vô cùng thần thanh khí sảng.
“Chưa đói.” Mạn Duẫn ngồi dậy mang giày vào, ngái ngủ duỗi lưng, trong lòng vui sướng vô cùng.
Phòng của Chu Phi Chu Dương ngay cách vách. Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm vừa tỉnh lại đầu tiên là sang đó gõ cửa. Sau một lúc lâu, Chu Dương mắt mông lung vì buồn ngủ đẩy cửa ra, “Vương gia, tiểu Quận chúa, sớm như vậy mà các ngươi đã tỉnh rồi à?”
Sớm? Mặt trời lặn đằng Tây rồi nha. Xem ra con sâu gây mê của Chu Dương còn chưa có thanh tỉnh.
“Ta cùng Phụ Vương ra ngoài đi dạo.” Vốn muốn mang Chu Dương theo, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi rã rời của hắn thì Mạn Duẫn lập tức sửa lời: “Ngươi tiếp tục ngủ đi, bảo Chu Phi cũng nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Dương còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cũng không biết có nghe rõ hay không, gật đầu cái rụp. Đến lúc con sâu gây mê bị đá tỉnh thì mở trừng hai mắt, “Tiểu Quận chúa, thuộc hạ tỉnh rồi. Ngài xem, thuộc hạ tinh thần hăng hái lắm nha.” Chu Dương thần thái sáng láng chớp chớp mắt, so với cái tên vừa nãy mí mắt đều mở không ra có thể nói là hai người.
Mạn Duẫn thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Vì sao huynh đệ mặt mũi giống nhau như đúc mà tính tình lại khác biệt lớn như vậy.
“Bảo các ngươi hỏi thăm tin tức, thế nào rồi?” Tịch Mân Sầm hỏi.
Vừa nghe đến thanh âm lạnh như băng đặc hữu của Vương gia, Chu Dương như bị uống thuốc kích thích, “Mỗi tối, phố nam tại Tê thành đều có chợ đêm vô cùng náo nhiệt. Tên tiểu nhị kia nói, nếu đã đến Tê thành mà không đi chợ đêm chơi thì coi như chưa đến.”
thì ra Chu Dương muốn đi chơi nên mới có thể có tinh thần cao độ như vậy.
Mạo Ngao đi theo chân Mạn Duẫn, hướng sang Chu Dương khinh bỉ phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó cọ cọ vào bắp chân Mạn Duẫn. Dáng vẻ nhu thuận kia như đang nói, ta thực ngoan nha, mang ta đi đi.
Mạo Ngao thể tích rất lớn, nhìn vô cùng uy phong, đi trên đường đều khiến đám dân chúng nhát gan tự động nhường đường. Nghĩ đến chỗ tốt này, Mạn Duẫn liền gật đầu, sờ sờ cái đầu lông xù của Mạo Ngao.
Mạo Ngao từ sau khi đi theo Mạn Duẫn thì rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lúc còn tại Nam Trụ thì nuôi trong thâm cung, mà quay về đến Phong Yến thì vẫn nuôi ở tiểu lâu. Cho nên một khi được xuất môn thì Mạo Ngao rất hưng phấn, không ngừng phe phẩy cái đuôi đầy đắc ý.
Chu Phi sửa sang lại hảo vạt áo, nghiêm trang đi ra, hướng Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn nhẹ hành lễ.
“Xuất môn ra ngoài rồi, nghi thức này liền miễn.” Mạn Duẫn ôm lấy cánh tay Phụ Vương, hai người đi ở phía trước, bên cạnh còn có một cái sủng vật mập mạp to lớn.
Chương 4.1
Phố Tây.
Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống, tửu lâu khách điếm hai bên đường đã bắt đầu thắp sáng đèn lồng treo trước cửa.
Tê thành không vì trời trở tối mà mất đi vẻ phồn hoa náo nhiệt. Mà ngược lại, người ra khỏi cửa đi chơi buổi tối có khi còn nhiều hơn ban ngày.
Ban ngày trời nắng gắt, ra khỏi nhà là toát mồ hôi toàn thân, nên rất nhiều công tử tiểu thư ngại không muốn xuất môn. Còn buổi tối thì khác hẳn, không chỉ có không khí mát mẻ mà chợ đêm cũng hết sức náo nhiệt.
Đường cái nơi phố Tây khá rộng rãi, rất nhiều tiểu thương đến đây bày hàng quán để buôn bán. Chủng loại buôn bán cũng đa dạng, nào là y phục, quạt giấy, bồn hoa cảnh đang nở rộ, cá hấp lẩu dê, mứt hoa quả điểm tâm, trái cây theo mùa... cái gì cần có đều có. Ngay cả thầy bói cũng đến giúp vui, muốn chèo kéo vài người xem tướng kiếm tiền.
Ban đêm nơi này so với Hoàng Đô tương phản thật lớn.
một khi Hoàng Đô đã vào đêm thì chỉ có các loại khách điếm tửu lâu hoặc thương gia có cửa hàng mặt tiền mới có thể tiếp tục mở cửa. Còn chợ đêm Tê thành lại là thế giới của nhóm tiểu thương buôn bán nhỏ.
“Gia, náo nhiệt thật nha.” Chu Dương đông nhìn nhìn, tây ngó ngó, nhịn không được mà buông lời tán thưởng.
Nếu Hoàng Đô cũng có thể làm một cái chợ đêm thế này, như vậy hắn sẽ mỗi ngày đều đi ra dạo cho mà xem.
Mạn Duẫn nhìn phố Tây nhộn nhịp mà không khỏi nhớ tới trời đêm đèn đèn đuốc xanh đỏ tím vàng ở hiện đại. Nàng rất ít khi tưởng niệm nơi đó, hoặc có thể nói, có Phụ Vương bên mình làm cho nàng hoàn tòn không có thời gian đi tưởng niệm nơi chốn kia.
“Tiểu Quận chúa, muốn cái này không?” Chu Dương cầm hai cái mặt nạ lắc lắc trước mặt Mạn Duẫn.
Mặt nạ trông rất được, trình độ thủ công rất tốt, nhưng Mạn Duẫn chẳng hứng thú với những thứ này, lắc đầu nói: “Tự ngươi chơi đi.”
Chu Dương mất hứng buông mặt nạ xuống, “Ta đã trưởng thành từ đời nảo nào, sao lại chơi ba cái thứ này.”
Khóe môi Mạn Duẫn run rẩy mất một lúc. Lẽ nào Chu Dương lại cảm thấy nàng ít tuổi nên mới mua cho nàng? Vậy tóm lại là người nào vừa rồi cầm đến mặt nạ thì cười giống như một đóa hoa?
“Phụ Vương, chúng ta qua bên kia đi.” Mạn Duẫn liếc thấy một nơi cách không xa phía trước có một đống người vây quanh, nhìn như rất náo nhiệt.
Chính giữa đám người là một đài sân khấu, trên đứng hơn mười cô nương, người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa. Mỗi cô nương đều cầm trong tay một cái quạt, trên mặt quạt theo thứ tự viết từ một đến mười bốn.
Người vây đầy nghẹt xung quanh phía dưới đài.
Bên cạnh đài bày một cái bàn gỗ và ghế dựa, một vị nam tử mặc huyền bào đang bưng trà ngồi chỗ đó.
Cách khá xa, Mạn Duẫn nheo mắt lại cố gắng nhìn kỹ, trong lòng hết hồn. Phụ Vương đã đoán trúng rồi, Tề Hồng đúng là tại Tê thành. Nhưng mà chuyện gì xảy ra thế này, hắn làm gì mà lại ăn mặc đàng hoàng nghiêm chỉnh vậy? Trước kia gặp hắn, lần nào mà chẳng thấy hắn ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ y như một con vẹt?
Tịch Mân Sầm cũng thấy Tề Hồng, hai người liếc nhau, nhưng chẳng nói câu nào.
“Tề Hồng muốn làm gì thế?” Chu Dương nhức đầu khó hiểu nhìn lên đài.
Tề Hồng là một hái hoa tặc người gặp người mắng, bây giờ lại quang minh chính đại đứng ở chỗ này, đúng là kỳ quái đến nói không nên lời.
Mạn Duẫn nhìn những cây quạt trên mặt được đánh số mà đám nữ tử kia đang cầm, cả kinh nói: “hắn đang tổ chức thi tuyển chọn người đẹp.”
một giọng nói phát ra bên cạnh chứng minh phán đoán của Mạn Duẫn, “Nếu con bé nhà ta mà cũng xinh đẹp như vậy, ta chắc chắn đã đưa nó lên thi tuyển. Nghe nói phần thưởng là một ngàn lượng lận đó.”
một ngàn lượng bạc cũng đủ cho dân chúng bình dân sống được cả đời.
Mọi người vừa hâm mộ bàn tán, vừa ngắm mỹ nữ trên đài.
Mạn Duẫn kiễng mũi chân nhóng nhìn lên phía trước. Có nhìn mới thấy, bên cạnh sân khấu có tấm băng viết “Tuyển người đẹp”, bên cạnh còn có một loạt chữ nhỏ hơn viết người đoạt giải nhất sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng.
Tịch Mân Sầm dáng vóc cao chắc đã sớm đọc được, nên lúc Mạn Duẫn nói ra suy đoán của mình thì hắn không tỏ ra có chút kinh ngạc nào.
Mạn Duẫn sờ sờ cằm. Tề Hồng kể ra cũng thông minh đấy chứ, nghĩ ra được biện pháp này để hấp dẫn tên hái hoa tặc giả mạo kia. Tề Hồng tuy háo sắc, nhưng đầu óc cũng được sử dụng rất tốt.
Ánh mắt Tề Hồng dời khỏi người Cửu Vương gia, khi nhìn thấy tiểu Quận chúa đang đứng bên cạnh hắn thì ánh mắt lóe sáng.
Ngoắc tiểu nhị tới thì thầm hai câu xong, Tề Hồng liền biến mất phía sau sân khấu.
“Phụ Vương, Tề Hồng chạy đi đâu vậy?” Mạn Duẫn tin chắc người này tuyệt đối sẽ không rời đi vào lúc này nên cũng không sốt ruột.
Tịch Mân Sầm lạnh lùng thốt, “Ở đằng sau chúng ta.”
Mạn Duẫn giật mình quay đầu lại, liền thấy Tề Hồng đã muốn trà trộn vào trong đám người mà tiến dần đến hướng này.
Vẻ mặt bất cần đời của hắn khi nhìn thấy Mạn Duẫn liền toét ra nụ cười sáng lạn, “Tiểu Quận chúa, đã lâu không gặp nha.”
hắn nói bằng giọng rất nhỏ, chỉ có vài người bọn họ đứng gần mới có thể nghe được.
Nhưng tất cả mọi người đều lập tức nhướng mày. Tục ngữ đã nói: “lai giả bất thiện, thiện giả không đến” (người tìm đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không tìm đến)., trong bụng tên Tề Hồng này không biết còn đang giấu bao nhiêu ý đồ xấu.
Đêm nay Mạn Duẫn không mang khăn che mặt, ngọn đèn vàng vọt chiếu xạ trên khuôn mặt nàng càng như dát lên một bóng xinh đẹp mờ ảo.
Tịch Mân Sầm kéo Mạn Duẫn qua, một tay ôm thắt lưng nàng, nói với Tề Hồng: “Lần trước để ngươi chạy mất không có nghĩa là lần này ngươi sẽ gặp may mắn.”
Khuôn mặt tươi cười của Tề Hồng cứng đờ, cố ý đánh trống lảng, “nói vậy Cửu Vương gia cũng biết trong Tê thành có một tên hái hoa tặc rồi?”
Tịch Mân Sầm gật đầu.
Mạn Duẫn cười xấu xa, “Trước mắt chúng ta đây chẳng phải có một tên đó sao?”
Luôn miệng nói người khác là hái hoa tặc, chính bản thân ngươi lại chẳng khác gì.
Tề Hồng bị một câu này làm nghẹn họng, một câu cũng nói không nên lời, tức giận hừ: “Cái loại ba vớ này sao có thể so với ta? Nữ tử nào theo ta hoan hảo mà không phải là tự nguyện?”
Cho dù là hái hoa tặc, hắn cũng thuộc loại hái hoa tặc phẩm chất siêu tốt, đối với kẻ dùng thủ đoạn đê tiện mà bắt buộc người khác, Tề Hồng rất chi là khinh thường.
Mạn Duẫn không đùa giỡn nữa, hỏi vào chính đề: “Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?”
Tịch Mân Sầm dường như là đã đoán được cái gì, “không cần nói ra, bổn Vương không đáp ứng.”
Tề Hồng vừa mới chuẩn bị há mồm định nói chuyện, còn chưa phun ra được chữ nào thì đã bị câu này của Tịch Mân Sầm dán kín miệng.
Chu Dương đứng một bên ha ha cười chế giễu. Ngay cả Hoàng Thượng cầu Vương gia hỗ trợ còn bị Vương gia từ chối cái rẹt, tưởng ngươi ngon lắm đấy à.
Tề Hồng tức ghê lắm, nhưng vẫn ăn nói khép nép như cũ: “Cửu Vương gia, ngài đừng cự tuyệt nhanh như vậy. Lần trước ngài bắt ta chẳng phải là muốn hỏi ‘Thiên liên nhụy’ chỗ nào đó sao? Chỉ cần ngài ra tay giúp ta, ta liền nói cho ngài. Thế nào?”
Mạn Duẫn nghi hoặc chớp chớp mắt, cau mày suy tư. Nàng đã từng đọc được trong một quyền y thuật về ‘Thiên liên nhụy’. Loại thực vật này đa số sinh trưởng trên vách đá nham thạvh đỏ, nhưng loại vách đá này vốn ít thấy trên thế gian, hơn nữa đều nằm trong thâm sơn cùng cốc. Thiên liên nhụy có hình dáng giống hoa sen, nhưng nhụy hoa màu lửa đỏ rực, đẹp hơn hoa sen nhiều. Loại này so với Lan Nhụy lần trước Trầm Vương dâng ra càng khó tìm hơn gấp bội.
Mạn Duẫn sống tại thời đại này mười lăm năm, chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới nó.
Về phần nó có công dược gì... Bởi vì bản sách thuốc kia đã mục nát không còn đầy đủ, Mạn Duẫn cũng không biết.
Tịch Mân Sầm trầm mặc một lát, “Bổn Vương đáp ứng.”
Điều kiện mà có thể đả động đến Tịch Mân Sầm chắc chắn là không tầm thường. Mạn Duẫn rất muốn hỏi ngay nghi vấn, nhưng ngại người xung quanh rất nhiều nên lúc này không mở miệng được.
“Ta chỉ muốn mời Vương gia giúp một việc nhỏ thôi. nói đúng ra, là muốn mời tiểu Quận chúa giúp một việc nhỏ.” Tề Hồng vẻ mặt nịnh nọt, cười tủm tỉm nhìn Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn rất ghét loại ánh mắt này, tức giận nói: “Giúp cái gì?”
Ánh mắt chuyển hướng lên đài, nét cười gượng ép, “Đừng nói là bản Quận chúa sẽ đi lên đó dự tuyển người đẹp nha?”
Xem tình thế trước mắt, ý tưởng này có khả năng nhất. Hèn gì Phụ Vương đầu tiên là không đồng ý, hẳn là đã sớm dự liệu rồi.
Tề Hồng cười: “Tiểu Quận chúa thật thông minh, ngươi đoán đúng chóc.”
Chỉ cần người có đầu óc đều có thể đoán được. Đương nhiên, Chu Dương là ngoại lệ.
Mạn Duẫn bất mãn, “Vì sao phải là bản Quận chúa? Nữ nhân trên đài đều rất xinh đẹp mà?”
Tề Hồng nhếch nhếch khóe môi, chỉ vào những nữ nhân đứng theo thứ tự trên đài: “Mặt hàng như các nàng ta thấy còn chướng mắt, cái tên hái hoa tặc kia làm sao có thể hái hoa?”
Nghe được ý đồ chân chính của Tề Hồng, Chu Dương như nuốt phải thuốc nổ, nhảy dựng lên mắng to: “Con mẹ nó, loại chuyện nguy hiểm này sao để cho tiểu Quận chúa tự thân xông xáo được. Ta, ta đi... Thế nào...” Thanh âm của Chu Dương ở những chữ cuối cùng càng lúc càng nhỏ.
Ánh mắt bốn người đều tập trung vào trên mặt hắn, đánh giá từ đầu đến chân vài lượt, đầy vẻ khinh thường. Với cái thân nam nhi bồ tượng cao bảy thước như ngươi mà giả trang thành nữ nhân, có thể vào mắt ai được mới là lạ.
Khụ khụ... Chu Phi xấu hổ hắng giọng hai tiếng, lén mọi người, đạp thẳng cho Chu Dương một cước.
Thể diện Chu gia sớm hay muộn gì sẽ bị tên này làm mất hết.
Tịch Mân Sầm vỗ vỗ vai Mạn Duẫn, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Có bổn Vương ở đây, không nguy hiểm đâu.”
Mạn Duẫn đương nhiên tin tưởng Phụ Vương. Những người đứng chỗ này ai mà không là cao thủ võ lâm? Với một đội như vậy, bắt một tên hái hoa tặc nho nhỏ coi như là lấy dao mổ trâu đi giết gà.
“Bản Quận chúa đồng ý.” Dù không biết Phụ Vương tìm Thiên liên nhụy để làm gì, nhưng nếu Phụ Vương đã dự đoán được gì đó thì Mạn Duẫn đều muốn góp một phần sức lực.
Cất bước tiến tới, bước theo bậc thang bên cạnh sân khấu đi lên. Nàng mới vừa lên đài, người chung quanh toàn bộ sôi trào hừng hực.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian